SDS | 613.
banner
fleur613.bsky.social
SDS | 613.
@fleur613.bsky.social
1 followers 5 following 100 posts
Fanfic writer (?), warning: disturbing content(s) (?), 18+, multifandom, English is not my first language.
Posts Media Videos Starter Packs
Vì nó có khóc bao nhiêu cũng chẳng bao giờ đủ cả. Chẳng bao giờ.
Sanzu lẩm bẩm thật khẽ, khẽ đến mức lời nói của nó chẳng ai có thể nghe nổi. Nó khép hờ mắt, để bàn tay với sợi chỉ đỏ mỏng manh cạnh đầu, chậm rãi thiếp đi. Khóe mắt nó vẫn chưa khô hẳn, nhưng nó chẳng màng. Thấm ra gối nệm, hoen ướt hàng mi cũng mặc, mặc hết.
Nhưng... liệu có thật sự cần nó trực tiếp dõi theo? Liệu có thật sự cần nó lắng lo trăm đường? Liệu có thật sự cần nó tiếp tục tồn tại?
Nam nhân tóc hồng cuộn tròn lại, như muốn trở nên thật nhỏ, thật nhỏ, đến mức biến đi khỏi nhân gian. Sanzu bị trói buộc lại bởi gông cùm của thứ gọi là "lời hứa", còn quá nhiều điều nó chưa yên tâm để bỏ mặc.
Nhưng nó không thể, càng không dám. Thì ấy, rất rõ ràng, nó đã có đủ vết thương ngoài da đang phục hồi để không nghịch dại nữa rồi. Nó không mong chúng để lại sẹo, nhưng lại sợ nếu chúng không ở đó như một lời răn đe, nó sẽ lại bạt mạng mà xem nhẹ mạng sống tiếp.
Mạnh bạo vò lấy mái tóc, cho đến khi chúng rối như tổ quạ mới tạm buông ra. Sanzu lại nuông chiều chút tàn hồn vụn vỡ của mình nữa rồi, tệ thật. Đáng ra nó không nên mãi thế này, dựa dẫm rồi lại trở nên yếu đuối với bản thân. Vết sẹo nơi khóe môi nó ngứa ngáy, khiến nó chỉ muốn cào cho tróc da ra.
Nó thấy sợ chỉ rực lên một màu bạc đỏ, thầm hiểu mình đã lại lãng phí một ngày nữa để đa sầu đa cảm.
Tà dương vụt tắt sau những áng mây ửng đỏ buổi ráng chiều, những gì còn lại của cuối ngày cũng dần rời đi. Bầu trời đổi thành buổi đêm, và dải trăng sáng như lụa bạc trượt dài vào phòng nó thông qua cửa sổ lớn.
Vận mệnh của nó là cái bóng theo sau vị Vua trên con đường độc hành đầy khổ đau, sao nó được phép tận hưởng niềm vui?
Vì vậy, cứ để nó cố gắng với lấy ánh sáng ở phía trên kia trong tuyệt vọng đi. Gieo cho nó hi vọng rồi tàn nhẫn dập tắt, đừng cho nó cơ hội được vực dậy từ đáy sâu. Để nó thả mình dần xuống thêm ngàn vạn dặm, để nó đắm chìm vào bóng tối.
Hệt như trái tim nó lại một lần nữa bị xé rách, lôi ra khỏi lồng ngực, phơi bày cho cả thế giới xem. Nó không phải tồn tại gì đẹp đẽ, cũng chẳng tốt lành cho cam. Suy cho cùng, nó cũng là kiểu người ích kỉ xấu xa, không xứng đáng với một thứ gì đó xa xỉ như "tình yêu" hay "tự do".
Vẫn nhớ chứ, nhớ như in lần đầu tiên nó thử đưa cái thứ độc hại ấy vào người. Sanzu vô thức gập người, không kìm được nôn khan. Trời đất đảo điên, cuộn xoáy đến mờ nhòe, lại đau đớn hệt như chìm mình trong biển lửa. Ấy vậy mà nó vẫn mỉm cười, mỉm cười thật tươi bất chấp nước mắt ứa ra liên hồi.
Nó không khước từ, nó không tránh né. Suy cho cùng, nếu không phải là chúng, nó cũng chẳng biết phải làm gì hơn.
Càng dùng nhiều, tác dụng lại càng phai nhạt. Tác dụng càng phai nhạt, lại càng phải dùng nhiều hơn. Đó là một cái vòng luẩn quẩn không hồi kết, trói buộc những con nghiện bằng hằng hà sa số xiềng xích nặng nề.
Nhưng tác dụng của chúng chỉ là nhất thời thôi, chất gây nghiện mà lại.
Không phải thuốc an thần thì cũng là mấy thứ thuốc linh tinh khác, nó thử qua nhiều hơn thế rồi mà. Lắm lần đắng chát cổ họng, đốt cháy lá phổi, giày xéo não bộ kiệt quệ, thậm chí chồng chất vết thương lên thân thể đơn bạc, tất thảy đều là để nó đeo đuổi cái cảm giác trắng xóa tầm mắt nọ.
Gạt lọn tóc mang sắc hồng của cánh hoa lả tả rụng rơi ngày xuân đương lòa xòa xõa kia đi, nó mệt mỏi trở mình nằm xuống. Có những lúc, tâm trí nó trở nên thật mơ hồ, hệt như có một tầng sương dày che phủ, làm đình trệ suy nghĩ. Tác dụng phụ của thuốc an thần chăng?
Sano Manjirou? Là kẻ giữ đầu còn lại của dây tơ? Là "soulmate" của nó? Ý nghĩ đó vô lí đến mức nó vô thức bật cười, ngã hẳn ra giường rồi cuộn tròn lại. Đôi tiêu cự của nó trông vào vô định. Nó còn định nằm mơ giữa ban ngày ban mặt đến bao giờ?
Khoảng khắc nó nhớ lại tia đỏ thấp thoáng trên ngón tay út của Manjirou, Sanzu ngay lập tức xua ý nghĩ không phải của nó ra khỏi đầu. Chắc nó nhầm, chắc nó ngáo, nó thậm chí còn tự tát bản thân vì dám ảo tưởng ra cái viễn cảnh láo toét như vậy.
Đeo đuổi tình cảm của người đi, còn nó ấy - kẻ bị vứt bỏ - cũng sẽ tự mình vứt bỏ đi chút tình cảm rung động nơi đầu quả đập đỏ hỏn này nếu có.
Thế nên, người ấy và nó hãy cứ lướt qua đời nhau nhé, và xin đừng nhận ra nhau. Nếu đã thành tâm muốn chối bỏ, thì cả một kiếp người vắng bóng sẽ là chuyện hiển nhiên.
Nó ghét phải thừa nhận điều này, nhưng quả thật một điều đáng lẽ ra phải nhục nhã và hổ thẹn như bị khước từ tơ duyên rốt cuộc đối với Sanzu lại trở thành điều tốt. Tình yêu đối với nó là thứ tình cảm xa xỉ, vì đến bày tỏ những xúc cảm chân thành nhất nó còn làm không xong.
Nhưng như vậy lại càng tốt. Sẽ chẳng ai may mắn nổi khi dính vào nó, nó lại càng không có nhu cầu dính vào ai. Ai cũng có cuộc sống của riêng mình mà nơi đó, họ gặp gỡ và phải lòng những người khác nhau, và đó thường không phải là "duyên trời định" của họ.
Họ mạnh mẽ, tự do và bứt phá bất chấp mọi rào cản. Đến bao giờ nó mới được như vậy?